Giá như biết đến bơi lội sớm hơn

Một câu chuyện buồn cho những ai đã từng có định kiến về bơi lội như tôi và rất mong các vị phụ huynh khác có cái nhìn khác về bơi lội, đừng để hối tiếc như tôi. Bạn sẽ lắng nghe tôi chứ?

Tôi từng có một đứa con 8 tuổi. Thằng bé rất thích được xuống nước bởi vì gần nhà có một hồ bơi rộng và bọn trẻ con quanh đó thường xuống nô đùa. Con đã xin được xuống đó để cùng chơi đùa với các bạn nhưng tôi đã không đồng ý. Một trong những lí do tôi từ chối, bởi tôi sợ cháu sẽ bị sặc nước hoặc gặp vấn đề khi dưới nước.

Giá như biết đến bơi lội sớm hơn
Giá như biết đến bơi lội sớm hơn

Tính tôi rất bảo thủ, một khi đã quyết định thì rất khó để thay đổi. Dù con năn nỉ rất nhiều lần, nhưng tôi đều tìm cách nói cho con hiểu nỗi lo sợ của tôi như thế nào. Nhìn con thất vọng, tôi đôi lần cũng mủi lòng nhưng vẫn không thể để cho nỗi lo sợ của tôi bị  bỏ đi như vậy.

Một lần, khi tôi đi làm, không hiểu con thuyết phục bà thế nào, bà đã cho xuống hồ bơi chơi cùng với bọn trẻ. Sau hôm đó, con bị sốt và bị dị ứng ở tay chân. Khi biết nguyên nhân bệnh của bé, tôi đã rất tức giận và cương quyết không thể để cho bé chơi dưới nước bất kể một lần nào nữa.

Hè năm ấy, công ty tôi cho tất cả gia đình đi chơi biển và không được gia đình nào từ chối. Tôi dành ngậm ngùi cho chồng con đi, trong lòng khong khỏi buồn bực. Tôi lo lắng đủ thứ và quyết tâm không để con xuống tắm biển. Nhưng sự việc lại không như tôi dự tính.

Con tôi không tắm biển, rất ngoan ngoãn ở trên bờ. Nhưng ở khách sạn có một bể bơi, con đã xuống đó. Con không biết bơi và vì tranh thủ lúc rất ít người tắm, nên con bị đuối nước. Khi con được phát hiện thì đã không kịp cứu con nữa.

Thời gian đó tôi đã hận những bể bơi, những người nô đùa dưới nước kia vô cùng. Nhưng mãi đến khi tôi phát hiện được cuốn sổ nhỏ của con, tôi ân hận gấp ngàn lần. Nét chữ tuy còn lộn xộn nhưng nắn nót viết những ngày con nhìn xuống và thèm được như các bạn. Một câu con làm tôi đau đớn nhất “Nếu được có kiếp sau, con ước mình là cá, để được cùng ba mẹ bơi lội một cách tự do”. Thì ra, chính tôi đã tự làm mất con mình, chứ không phải là những người tôi đang oán trách kia.

Khi đứa con thứ hai của tôi ra đời, tôi đã nghĩ đến chuyện cho con học bơi từ sớm. Bởi tôi nghĩ, có khi nào đó, con tôi sẽ có thể gặp nguy hiểm nhưng sẽ tự mình cứu được chính mình. Không như anh trai của nó. Ý nghĩ ấy càng được bùng lên mạnh mẽ hơn khi cho con vào nước, thấy con cười tươi, vui sướng. Tại sao tôi không nhìn ra ngay từ đầu: hồ bơi có thể tìm hồ bơi sạch, có thể tìm người chỉ dạy kỹ thuật cho con, có thể có những biện pháp phòng tránh cho con nhiễm bênh khi bơi. Tại sao tôi không hiểu sớm hơn vấn đề này?